Huấn luyện viên Đặng Văn Phúc còn gọi với một biệt danh thân thuộc là thầy Phúc “lớn”. Ông là một trong những huấn luyện viên xuất sắc của làng thể thao người khuyết tật Việt Nam suốt nhiều năm qua, hiện đang là Chủ nhiệm của câu lạc bộ Thể thao 2/9 (quận Tân Bình cũ). Dù đã trải qua sự nghiệp huấn luyện suốt hơn 30 năm qua, nhưng đến nay ông vẫn còn hoạt động thể thao sôi nổi và chưa có dấu hiệu muốn dừng lại.

Cơ duyên đến với thể thao người khuyết tật của huấn luyện viên Đặng Văn Phúc chính là sau khi kết thúc sự nghiệp điền kinh ở đội tuyển TP.HCM, ông vừa học Đại học vừa được Sở Thể dục thể thao chuyển công tác về Phòng Thể dục thể thao quận Tân Bình. Thầy Phúc “lớn” chia sẻ: “Vào mùa Hè 1991, một số người khuyết tật đến Phòng Thể dục thể thao xin tập luyện và hướng dẫn về thể thao. Tôi thấy rằng họ mong muốn được chơi thể thao. Sau đó, tôi được cử về phụ trách bộ môn Điền kinh ở quận Tân Bình.
Cũng vào những năm đầu thập niên 90, đây cũng chỉ là công tác xã hội. Vì thế, nhiều người khác có gia đình hoặc việc riêng không thể tham dự được. Còn tôi lúc đó vẫn độc thân nên xung phong nhận nhiệm vụ này. Vì đây chỉ là hoạt động cộng đồng, không nằm trong hệ thống thể thao quốc gia. Sau khi nhóm người khuyết tật đến tập thể thao, tôi đứng ra hướng dẫn các anh chị em hoạt động thể thao. Môn thể thao đầu tiên họ chơi chính là môn Đua xe lăn, vì khi đó có giải Marathon 10km dành cho môn này.
Sau đó, tôi hình thành đội đua xe lăn và các anh chị em khuyết tật rất háo hức. Trong lòng tôi vui lắm vì chưa bao giờ nghĩ rằng người khuyết tật được chơi thể thao và được thi đấu. Từ đó, số lượng người khuyết tật xin vào đội ngày càng đông và thành lập nên câu lạc bộ thể thao người khuyết tật quận Tân Bình”.
Trong giai đoạn hình thành đội đua xe lăn, ông cho biết thêm: “Sau khi thành lập đội, chúng tôi có 20 chiếc xe lăn đua nam và nữ. Lúc đầu, chúng tôi tập luyện tại đường Trường Sơn hướng sân bay Tân Sơn Nhất tầm khoảng 4 - 4h30 sáng. Một thời gian sau, chúng tôi chuyển sang tập luyện tại Dinh Độc Lập. Đây chính là cơ duyên đầu tiên để tôi đến với thể thao khuyết tật”.

Ông Đặng Văn Phúc cũng là huấn luyện viên chính quy đầu tiên của thể thao người khuyết tật Việt Nam, ngay trước khi Ủy ban Paralympic Việt Nam được thành lập. Điều này cũng có nghĩa là thầy Phúc “lớn” cũng chính là một trong những người đi tiên phong, xây dựng những viên gạch đầu tiên của thể thao người khuyết tật Việt Nam.
Khi được hỏi về lý do vì sao thầy Phúc “lớn” đến với thể thao người khuyết tật, ông chia sẻ rằng: “Lúc đó mình còn trẻ, còn khỏe, lành lặn và khi thấy người bị khiếm khuyết, thương tật nặng, thiểu năng trí tuệ muốn chơi thể thao, tôi mới nghĩ rằng mình cũng nên giúp người ta đến với nó. Qua nhiều năm, tôi nhận thấy tình cảm giữa những người đàn em và huấn luyện viên như một sợi dây vô hình liên kết chặt chẽ. Từ đó, chúng tôi trải qua những giai đoạn từ cảm mến, cho đến tình cảm nhất định”.
Trong suốt sự nghiệp huấn luyện, thầy Phúc “lớn” rất tự hào với thành tích của vận động viên Cao Ngọc Hùng cho điền kinh người khuyết tật Việt Nam. Anh từng giành tấm huy chương đồng nội dung Ném lao hạng thương tật F57 tại kỳ Paralympic Rio 2016, đây cũng là tấm huy chương duy nhất của môn Điền kinh tại các kỳ Paralympic.
Ngoài ra, huấn luyện viên Đặng Văn Phúc khâm phục về ý chí của các vận động viên khuyết tật, ông rất ngưỡng mộ mọi thành tích mà các vận động viên khuyết tật đạt được trong sự nghiệp. Theo ông, đó là vì trong bối cảnh xã hội hiện nay, vẫn còn những vận động viên có mảnh đời bất hạnh, hoàn cảnh khó khăn, phải lo thêm cho chuyện cơm áo gạo tiền, nhưng việc đoạt được huy chương thể thao cũng là một khoảnh khắc đáng nhớ trong cuộc đời họ bằng những nỗ lực to lớn. Một số những vận động viên có thành tích tốt hơn thì may mắn được thi đấu ở các giải thuộc đẳng cấp châu lục và thế giới.

Không chỉ tận tụy với công tác huấn luyện gần 35 năm qua, huấn luyện viên Đặng Văn Phúc vẫn không ngừng nỗ lực phấn đấu để tiếp tục là một huấn luyện viên xuất sắc của thể thao người khuyết tật Việt Nam. Về dự định trong tương lai, thầy Phúc “lớn” cho biết: “Sau này, nếu tôi không còn làm việc ở đội tuyển quốc gia thì về đội tuyển thành phố, còn không nữa thì về hướng dẫn cho người khuyết tật. Cuộc đời tôi gắn liền với thể thao người khuyết tật nếu như sức khỏe của tôi vẫn còn được đảm bảo”.
Bên cạnh đó, nhân kỷ niệm 30 năm ngày thành lập Ủy ban Paralympic Việt Nam, huấn luyện viên Đặng Văn Phúc cũng đưa ra vài nhận định về thể thao người khuyết tật. Ông chia sẻ: “Thể thao người khuyết tật ở Việt Nam suốt thời gian qua chỉ trong giai đoạn phong trào, không có tính chất tập luyện thường xuyên và cũng chưa có nguồn vận động viên khuyết tật kế cận. Trong khi đó, một vài quốc gia trong khu vực có hẳn cả trung tâm huấn luyện cho người khuyết tật tương tự như các vận động viên bình thường. Tôi mong rằng, thể thao người khuyết tật sẽ có những chế độ tập luyện như thể thao người bình thường tại Việt Nam”.