Khi vòng 8 V.League 1-2025-2026 còn chưa bắt đầu, làng bóng đá nội đã chứng kiến 4 huấn luyện viên phải rời ghế, nâng tổng số đội thay "tướng" trong mùa lên 8/14 câu lạc bộ. Tốc độ “thay áo” chóng mặt ấy một lần nữa tái khẳng định sự khắc nghiệt của giải đấu số 1 Việt Nam - nơi chỉ cần vài vòng đấu không đạt kỳ vọng, chiếc ghế huấn luyện đã lung lay dữ dội.
Danh sách các nhà cầm quân sớm chia tay đội bóng bao gồm Teguramori Makoto (Hà Nội FC), Phan Như Thuật (Sông Lam Nghệ An), Nguyễn Anh Đức (Becamex TP.HCM) và mới nhất là Vũ Hồng Việt (Nam Định) - huấn luyện viên vừa giúp đội bóng thành Nam giành 2 chức vô địch liên tiếp. Nếu tính cả những thay đổi trước mùa giải, con số đã lên tới 8 huấn luyện viên phải ra đi, tương đương hơn một nửa số đội dự giải.
Điều này cho thấy mặt bằng đầu tư, tham vọng và yêu cầu chuyên môn tại V.League đang tăng nhanh. Các ông bầu không còn kiên nhẫn với sự trì trệ, đồng thời coi việc thay "tướng" như liều “điện chấn” để vực dậy đội bóng. Nhưng ở khía cạnh ngược lại, hiện tượng này cũng phơi bày sự thiếu ổn định trong chiến lược phát triển dài hạn, đặc biệt ở khâu xây dựng triết lý bóng đá đồng bộ từ lãnh đạo tới cầu thủ.
Chính môi trường cạnh tranh khắc nghiệt ấy lại trở thành động lực buộc các huấn luyện viên nội phải phát triển tư duy và nâng cấp năng lực bản thân. Hiện nay, 5/14 câu lạc bộ đang đặt niềm tin vào các huấn luyện viên ngoại, đồng nghĩa với việc sân chơi cho các nhà cầm quân Việt Nam thu hẹp, nhưng đồng thời cũng trở nên sàng lọc hơn.
Cùng với quy định mới của Liên đoàn Bóng đá châu Á (AFC) và Công ty Cổ phần Bóng đá chuyên nghiệp Việt Nam (VPF) - yêu cầu bắt buộc huấn luyện viên trưởng phải có chứng chỉ huấn luyện Pro (cao nhất châu Á) - quá trình đào tạo chính quy, cập nhật kiến thức quốc tế đang được đẩy mạnh. Không còn chỗ đứng cho phong cách “kinh nghiệm truyền khẩu”, các huấn luyện viên nội giờ đây phải thành thạo từ phân tích chiến thuật bằng video, vận hành dữ liệu thể lực đến quản trị chiến lược nhân sự trong bóng đá hiện đại.
V.League 2025-2026 đang cho thấy sự vươn lên mạnh mẽ của thế hệ “tướng trẻ” sinh đầu thập niên 1980 - những người mới rời sân cỏ ít năm nhưng đã định hình tư duy hiện đại. Có thể kể đến Nguyễn Công Mạnh (Hồng Lĩnh Hà Tĩnh), Thạch Bảo Khanh (PVF-CAND), Lê Đức Tuấn (SHB Đà Nẵng) hay Phan Như Thuật (Sông Lam Nghệ An). Họ là thế hệ huấn luyện viên bài bản, chuyên nghiệp và sẵn sàng hội nhập, tự tin thử nghiệm triết lý pressing, kiểm soát bóng và phân tích hiệu suất theo chuẩn châu Âu.
Bên cạnh đó, V.League vẫn chứng kiến vai trò bền bỉ của lớp huấn luyện viên thế hệ 7X như Lê Huỳnh Đức (Công an TP.HCM), Chu Đình Nghiêm (Hải Phòng) và Văn Sỹ Sơn (Sông Lam Nghệ An) - những người từng chịu ảnh hưởng sâu sắc từ triết lý thực dụng của huấn luyện viên Calisto nhưng đang làm mới mình bằng nhận thức chiến thuật hiện đại. Chính sự đan xen giữa 2 thế hệ này đã tạo nên bức tranh đa sắc cho bản đồ huấn luyện Việt Nam: kinh nghiệm kết hợp với sáng tạo, kỷ luật song hành cùng sự linh hoạt.
“Cối xay V.League” rõ ràng đang vận hành với công suất cao, nhưng không hẳn chỉ là điều tiêu cực. Trong bức tranh toàn cảnh, nó phản ánh mức độ chuyên nghiệp ngày càng tăng của Bóng đá Việt Nam. Khi mỗi trận đấu đều gắn liền với áp lực thành tích và kỳ vọng từ hàng triệu người hâm mộ, việc đổi "tướng" trở thành lựa chọn tức thời - nhưng cũng đồng thời là thước đo trình độ thích ứng và tư duy quản trị của huấn luyện viên nội.
Nếu biết tận dụng áp lực thành cơ hội, thế hệ huấn luyện viên Việt Nam hôm nay hoàn toàn có thể thoát khỏi “cái bóng” huấn luyện viên ngoại, tiến tới xây dựng hình ảnh những nhà cầm quân bản lĩnh, tri thức và mang tầm khu vực.