Huấn luyện viên Nguyễn Huy xuất thân từ một nhà giáo, hiện ông đang làm huấn luyện viên tại Câu lạc bộ 2/9 (quận Tân Bình cũ - TP.HCM). Ông bắt đầu công việc này từ năm 1997 sau khi nói lời chia tay sự nghiệp vận động viên cầu lông. Trong giai đoạn đầu sự nghiệp huấn luyện, thầy Huy cộng tác tại Trung tâm Thể dục thể thao quận Tân Bình (TP.HCM).

Năm 1997, Trung tâm Thể dục thể thao quận Tân Bình tổ chức sự kiện Thể thao - Văn hóa dành cho người khuyết tật. Thời điểm này, thầy Huy được mời vào công tác hỗ trợ huấn luyện cho người khuyết tật và kể từ đó, thầy bén duyên với công việc này. Năm 2003, khi Đại hội Thể thao Người khuyết tật Đông Nam Á (ASEAN Para Games) được tổ chức tại Việt Nam, ông Nguyễn Huy được bổ nhiệm với vai trò huấn luyện viên phó của đội tuyển cầu lông quốc gia.
Thầy Huy nhận thấy tình cảm của các vận động viên và cũng vì tình cảm sâu sắc đó mà ông quyết tâm gắn bó với thể thao khuyết tật Việt Nam kể từ đó đến nay.
Lực lượng vận động viên người khuyết tật tập luyện môn Cầu lông không quá nhiều, nhưng thầy Nguyễn Huy vẫn dành tình cảm với nhóm vận động viên này. Thầy Huy chia sẻ: “Mỗi nội dung đều có một vận động viên tài năng, ví dụ như xe lăn có vận động viên Trương Ngọc Bình từng đoạt huy chương đồng giải thế giới năm 2013. Còn ở nội dung đứng thấp thì có một em cũng gắn bó suốt hơn 10 năm qua. Thầy trò chúng tôi sinh hoạt và tập luyện cùng nhau rất chan hòa. Do không có được chế độ như người bình thường nên chúng tôi đến với nhau bằng tình cảm và đam mê là chính”.

Trong quá trình huấn luyện cho các vận động viên người khuyết tật, thầy Nguyễn Huy tiết lộ: “Thật sự là khi hướng dẫn cho các bạn khuyết tật, điều đó khó khăn hơn nhiều so với người bình thường. Có một câu nói mà chúng tôi luôn tâm niệm, ‘Đừng để các em bị thương tật nặng hơn’. Khi đó, các em đã bị thương tật rồi mà còn bị chấn thương nữa thì điều đó sẽ vô cùng nguy hiểm.
Ngoài ra, cuộc sống của các em cũng rất khó khăn khi hầu hết đều còn phải mưu sinh. Những người khuyết tật tập luyện và thi đấu tầm 2-3 tháng, sau đó cũng phải từ bỏ công việc cũ phải đi tìm việc mới. Điều đó còn khó khăn hơn rất nhiều so với những người lao động bình thường, đồng thời cũng phải đảm bảo sức khỏe cho họ.
Còn một điều khó khăn nữa chính là mình phải hiểu được họ, không để cho họ bị tổn thương. Chỉ cần có một thái độ thiếu thân thiện, thiếu tâm huyết thì họ sẽ bị tổn thương, bởi vốn dĩ họ là những người khuyết tật. Vì vậy, điều đầu tiên để tôi có thể huấn luyện được chính là cố gắng vừa cương, vừa nhu để không làm tổn thương họ".
Không chỉ là một người thầy, huấn luyện viên Nguyễn Huy còn thấu hiểu rất rõ những khó khăn mà chính bản thân các vận động viên gặp phải: “Có nhiều em phải kiếm sống mưu sinh, có người còn ở những tỉnh khác về đây tập luyện nữa. Vì vậy, việc tập luyện thường xuyên vẫn còn rất hạn chế. Đó là khó khăn về mặt chuyên môn. Ngoài ra, còn có những khó khăn về mặt kinh phí, nhất là trong thời kỳ đầu những năm 2000. Khi đó, hầu như thầy trò chúng tôi chỉ tập chay, tự bỏ tiền túi ra để tập luyện”.

Tính đến hiện tại, huấn luyện viên Nguyễn Huy đã gắn bó với thể thao khuyết tật được 28 năm. Trong suốt cuộc hành trình gần 30 năm kể từ thời điểm thể thao khuyết tật Việt Nam còn thời kỳ sơ khai, thầy Huy có những chia sẻ đầy hoài niệm: “Không chỉ ở TP.HCM, còn có những địa phương khác cũng ở thời kỳ đầu chưa có được sự đầu tư bài bản. Khi đó, chúng tôi đến với nhau vì niềm vui và chưa bàn đến chuyên môn nhiều. Tính đến nay, tôi vẫn tiếp tục gắn bó với thể thao người khuyết tật”.
Đối với thầy Huy, việc các học trò “đặc biệt” thi đấu ở các giải là một dịp tốt để thầy trò gặp gỡ nhau. Thầy nói rằng: “Một năm chỉ có 2-3 lần gặp nhau, nên điều mà tôi quý nhất chính là những lần hội quân của đội tuyển cầu lông khuyết tật Việt Nam. Điều đáng nhớ cùng các học trò trong những chuyến thi đấu đó là việc mà các học trò được đi đây đi đó ở nhiều nơi để mở rộng tầm nhìn. Do người khuyết tật đi lại còn khó khăn, vì thế đây là điều quý giá đối với các em.
Nếu các em chiến thắng được ở giải nào đó thì cũng phần nào lo được cuộc sống. Ít nhất là lúc này, các em cũng không cần phải lo lắng quá nhiều về cơm áo gạo tiền khi thể thao khuyết tật nhận được nhiều sự quan tâm hơn từ lãnh đạo”.
Không chỉ đối mặt với những áp lực về chuyên môn, huấn luyện viên Nguyễn Huy còn gặp phải những áp lực về mặt thành tích. Nhưng thầy Huy không đặt những áp lực đó lên các học trò: “Giờ đây, thể thao khuyết tật cũng có những yêu cầu chỉ tiêu về thành tích, nhưng tôi không đặt áp lực lên các em. Tôi cũng chỉ khích lệ tinh thần cho các em, nếu thắng thì vui. Tôi luôn dặn dò rằng quan trọng nhất chính là các em phải vượt qua chính mình. Góp mặt tại giải cũng là một niềm vui, đi thi đấu mà có thành tích thì càng tốt hơn”.

Dù thể thao khuyết tật có nhiều huấn luyện viên tận tâm, tận tình với các vận động viên. Và huấn luyện viên Nguyễn Huy là một trong số những người thầy vừa thân thiện, vừa vui vẻ và yêu thương các học trò có hoàn cảnh đặc biệt.