Nguyễn Thị Hoa Phượng: “Bông hoa” kiên cường của bóng bàn người khuyết tật Việt Nam 

Vận động viên Nguyễn Thị Hoa Phượng không chỉ là cái tên quen thuộc ở các đấu trường Para Games mà còn là biểu tượng cho ý chí và nghị lực phi thường trong suốt 25 năm đóng góp cho thể thao người khuyết tật. Từ cô bé gầy gò, hay đau ốm, chị đã vươn lên trở thành một trong những tay vợt xuất sắc, mang vinh quang về cho Tổ quốc.

Vượt lên số phận nhờ bóng bàn

Ít ai biết rằng, để đến với bóng bàn, vận động viên Nguyễn Thị Hoa Phượng đã phải trải qua rất nhiều khó khăn. Thuở nhỏ, chị là cô bé gầy gò, thường xuyên đau ốm, đến nỗi mẹ không bao giờ cho phép đi chơi xa. Thế nhưng, niềm đam mê với những đường bóng bàn đầy mê hoặc từ câu lạc bộ nhỏ gần nhà đã thôi thúc cô bé 12 tuổi ngày ấy.

img-8836-1754061652.JPG

"Hàng ngày sau khi đi học về là mình chạy ra xem họ chơi. Xin tiền má đi chơi bóng nhưng má không cho... nên mình liều lấy trộm tiền và bị phát hiện, bị má đánh một trận nhớ đời", chị Phượng dí dỏm nhớ lại. Chính niềm đam mê cháy bỏng đó đã khiến mẹ chị xiêu lòng. Sau khi được bác sĩ khuyên nên cho con chơi thể thao để cải thiện sức khỏe, cánh cửa đến với bóng bàn đã chính thức mở ra với chị.

Điều kỳ diệu đã đến. Bóng bàn không chỉ giúp chị có sức khỏe tốt hơn mà còn là bệ phóng cho tài năng tỏa sáng. Năm 1998, chị vinh dự được tham dự Hội khỏe Phù Đổng toàn quốc tại Đồng Tháp. Chính tại đây, chị đã gặp được người thầy, người chú đáng kính Huỳnh Thành - vận động viên bóng bàn khuyết tật đầy nghị lực, người đã dìu dắt và đồng hành cùng chị cho đến tận bây giờ.

Bảng vàng thành tích và những kỷ niệm khó quên

Chị Phượng tham gia sân chơi chuyên nghiệp từ năm 2000. Năm nào thi đấu ở các giải Bóng bàn dành cho người khuyết tật toàn quốc, chị Phượng đều giành huy chương vàng. Cái tên Hoa Phượng vươn ra khu vực vào năm 2003, khi ASEAN Para Games 2 được tổ chức tại Việt Nam, chị xuất sắc giành 2 huy chương vàng đồng đội nữ và đôi nữ, 1 huy chương bạc đơn nữ.

Đến nay, chị đã tham dự 10 kỳ ASEAN Para Games và 3 kỳ ASIAN Para Games - một thành tích đáng nể. Đặc biệt, tại ASEAN Para Games 2007, chị cùng đồng đội Việt Thị Kim Vân (TP.HCM) đã xuất sắc giành trọn bộ 6 huy chương vàng cho đội tuyển nữ. Thành tích vẻ vang này đã mang về cho 2 chị em Huân chương Lao động hạng Ba - một sự ghi nhận cao quý của Đảng và Nhà nước và là niềm hạnh phúc vô bờ.

Chị Phượng chia sẻ: "Mình không nghĩ bóng bàn lại cho mình nhiều thứ đến vậy. Được gặp gỡ nhiều bạn bè quốc tế, đến được nhiều quốc gia và những kỷ niệm khó quên khi được thi đấu vì màu cờ sắc áo Tổ quốc".

Điểm tựa vững chắc và lời tri ân

Chị Phượng không chỉ là vận động viên đóng góp thành tích cao cho thể thao người khuyết tật Việt Nam, mà còn là một tấm gương giàu nghị lực trong công việc và cuộc sống. Chị đã nỗ lực học tập để lấy bằng cử nhân xét nghiệm tại Trường Đại học Y dược Huế, nhằm nâng cao trình độ chuyên môn, thực hiện tốt hơn nhiệm vụ được giao tại bệnh viện Đa khoa tỉnh Quảng Ngãi. 

Đằng sau những tấm huy chương lấp lánh là sự ủng hộ vô điều kiện từ gia đình, sự chỉ bảo tận tình của người thầy Huỳnh Thành và người đồng đội Đặng Thế Cần. Chị cũng không quên gửi lời cảm ơn sâu sắc đến Trung tâm Huấn luyện và Thi đấu tỉnh Quảng Ngãi đã luôn tạo điều kiện tốt nhất cho đội tuyển.

Đặc biệt, chị muốn tri ân Bệnh viện Đa khoa tỉnh Quảng Ngãi - nơi chị đang công tác với vai trò Kỹ thuật viên xét nghiệm tại khoa Vi sinh. Chính cơ quan đã luôn tạo điều kiện để chị theo đuổi đam mê, tham gia các giải đấu và các đồng nghiệp tại khoa Vi sinh đã luôn hỗ trợ chị trong công việc.

bang-khen-1754061652.jpg

Tâm niệm sống: “Khuyết tật thân thể chứ quyết không khuyết tật tâm hồn”

Sau giờ làm việc, chị lại xách vợt lên và miệt mài tập luyện. Với chị, thể thao là đam mê, là cuộc sống. Nhân kỷ niệm 30 năm thành lập Ủy ban Paralympic Việt Nam, chị gửi lời chúc tốt đẹp nhất và mong rằng phong trào thể thao người khuyết tật sẽ ngày càng lớn mạnh.

Chị tâm niệm: "Mình chưa bao giờ nghĩ mình là người khuyết tật. Trong cuộc sống, mình luôn tâm niệm chỉ cần mình sống tốt, suy nghĩ tốt và luôn cố gắng trong từng việc nhỏ nhất thì dù có kết quả thế nào mình cũng an lòng. Mình khuyết tật thân thể chứ quyết không khuyết tật tâm hồn".

Hành trình 25 năm của chị Nguyễn Thị Hoa Phượng không chỉ được đo bằng những tấm huy chương mà còn bằng sức ảnh hưởng tích cực đến cộng đồng thể thao người khuyết tật Việt Nam. Từ cô bé nhỏ bé hay ốm đau đến "bông hoa" kiên cường trên đấu trường quốc tế, chị đã chứng minh rằng giấc mơ không có giới hạn khi ta có đủ niềm tin và quyết tâm. Chị Phượng là minh chứng sống động cho tinh thần vượt lên hoàn cảnh, khẳng định rằng với ý chí và nghị lực, không có gì là không thể. Những thành công của chị là niềm tự hào của thể thao Việt Nam và là ngọn đuốc sáng dẫn đường cho các thế hệ vận động viên trẻ.

Trà My