Khán giả trên sân Thanh Hóa chẳng lạ gì cảnh huấn luyện viên Popov nhấp nha nhấp nhổm trên khán đài, theo sát các diễn biến của trận đấu và liên tục đưa ra các chỉ đạo thông qua trợ lý ngôn ngữ, dùng điện thoại di động để “kết nối” với các trợ lý làm nhiệm vụ trong khu vực kỹ thuật. Thời buổi công nghệ thông tin, làm việc từ xa đang trở thành mốt thì có khó gì việc trao đổi online để điều hành công việc một cách suôn sẻ và dễ dàng, thuận tiện nhất. Riêng với ông thầy nóng tính người Bulgaria, cũng chẳng phải lần đầu bị mất quyền chỉ đạo trong khu vực kỹ thuật và phải lên khán đài làm việc từ xa.
Lệnh cấm hay án phạt nói cho oai, chứ đâu thể ngăn cản quyền tác nghiệp, chỉ đạo trận đấu. Ngay cả việc thay cầu thủ, ai ra nghỉ, ai sẽ được đưa vào sân thi đấu… nhất nhất cũng phải ngước nhìn lên khán đài, chờ Popov quyết. Cấm như thế bất quá cũng chỉ gây khó dễ và phiền phức cho các huấn luyện viên khi phải lên khán đài làm “chỉ đạo viên bất đắc dĩ”. Nhìn cảnh ông Popov đứng ngồi không yên trên khán đài, chỉ trỏ xuống sân rồi to nhỏ với anh thông ngôn hí hoáy ghi ghi, chép chép rồi móc điện thoại trao đổi với Ban huấn luyện bên dưới trông thật là cám cảnh.
Mà nói thật, cấm như thế thì cấm để làm gì khi chỉ gây thêm rắc rối cho công việc chuyên môn của các huấn luyện viên, đâu giống như cầu thủ bị treo giò phải “ngồi chơi xơi nước” và yên phận ngồi xem đồng đội thi đấu dưới sân. Luật lệ hay quy định là do con người nghĩ ra, việc các huấn luyện viên nhận thẻ vàng, thẻ đỏ bị cấm làm nhiệm vụ đã có từ rất lâu, khi những phương tiện liên lạc, phục vụ làm việc từ xa không có đầy đủ và được sử dụng dễ dàng, hiệu quả như bây giờ.
Cấm mà cũng như không, chẳng có tác dụng gì thì cũng nên xem xét lại để tăng thêm tính răn đe chứ nói thật, các huấn luyện viên cũng đâu có xá gì chuyện lên khán đài chỉ đạo trận đấu để chấp hành án phạt.