Từ một cô bé tình cờ được phát hiện tại một buổi ca nhạc, đến vận động viên mang về những tấm huy chương cho Tổ quốc, rồi trở thành huấn luyện viên dẫn dắt học trò bước ra ánh sáng, hành trình của Nguyễn Thu Hà là câu chuyện về niềm tin, nghị lực và khát vọng khẳng định vị thế Thể thao Việt Nam trong kỷ nguyên vươn mình mạnh mẽ.
Tình cờ với thể dục nghệ thuật
Sinh ra trong một gia đình có truyền thống nghệ thuật ca hát, Nguyễn Thu Hà từ nhỏ vốn được định hướng theo con đường âm nhạc. Cô bé Hà khi ấy yêu sân khấu, yêu ánh đèn và ai cũng nghĩ tương lai của cô sẽ gắn với tiếng hát. Nhưng định mệnh đã khẽ rẽ hướng vào một ngày tưởng như rất bình thường. Trong một lần đi xem ca nhạc cùng gia đình, cô lọt vào “mắt xanh” của một huấn luyện viên người Trung Quốc đang tìm kiếm nhân tố cho đội tuyển thể dục nghệ thuật. Nhận thấy ở cô bé vóc dáng và thần thái giống một vận động viên triển vọng, vị huấn luyện viên này đã thuyết phục gia đình cho Hà thử sức.
Đến với thể dục nghệ thuật muộn hơn so với bạn bè đồng trang lứa, nhưng Nguyễn Thu Hà lại có một mối duyên dài lâu hơn 2 thập kỷ. Năm 8 tuổi, lần đầu ra nước ngoài thi đấu, Hà phải xa bố mẹ, sống trong môi trường kỷ luật khắt khe. Ban đêm, ở ký túc xá xa lạ, tiếng đàn piano buồn ở tầng trên như xoáy sâu vào nỗi nhớ nhà của cô bé. Thế nhưng, những tháng ngày ấy đã rèn cho cô một tinh thần tự lập và ý chí bền bỉ - thứ hành trang quý giá để chinh phục những nấc thang vinh quang sau này.

Từ vận động viên đỉnh cao đến “người truyền lửa”
Con đường thi đấu đỉnh cao chưa bao giờ trải đầy hoa hồng. Nguyễn Thu Hà đã phải hy sinh thời gian bên gia đình, từ bỏ những sở thích cá nhân, bỏ qua những kỳ nghỉ hè để dành trọn cho tập luyện và thi đấu. Nhưng thử thách lớn nhất lại đến từ một chấn thương nghiêm trọng, buộc cô phải giải nghệ sớm khi tuổi nghề vẫn còn dài phía trước.
Trong thời điểm cả đội gần như rời bỏ thảm đấu, Thu Hà là người duy nhất quyết định ở lại. Cô lựa chọn con đường làm huấn luyện viên - một vai trò vừa vất vả vừa đầy áp lực. “Khi đã tham gia thể thao đỉnh cao thì phải luôn luôn có tính kỷ luật cao và phải tạo cho mình tinh thần tập luyện có ý thức và trách nhiệm”, huấn luyện viên Nguyễn Thu Hà luôn động viên học trò của mình như vậy.
Từ đó, cô trở thành người thầy “đa zi năng” của các học trò khi vừa là huấn luyện viên, vừa là người mẹ, người bạn, khi cần thì là bác sĩ chăm sóc chấn thương, chuyên gia tâm lý giúp ổn định tinh thần và thậm còn là chuyên gia sắc đẹp để học trò tự tin hơn trên sân khấu. Cô hiểu rõ thể dục nghệ thuật lung linh dưới ánh đèn là thế, nhưng phía sau là mồ hôi, là nước mắt và những giọt máu âm thầm rơi trên thảm tập.

Hai khoảnh khắc đặc biệt nhất trong sự nghiệp của cô đều gắn với SEA Games. Năm 13 tuổi, lần đầu góp mặt tại đấu trường lớn nhất Đông Nam Á, Nguyễn Thu Hà giành huy chương đồng - tấm huy chương đầu tiên và cô được chúc mừng sinh nhật ngay trên sân đấu, giữa tiếng vỗ tay của cả Nhà thi đấu.
Nhiều năm sau, quay lại Malaysia với tư cách huấn luyện viên lần đầu tiên đưa Thể dục nghệ thuật Việt Nam giành huy chương bạc SEA Games 31. Trước khi giành được tấm huy chương danh giá, đội tuyển Việt Nam đã gặp nhiều khó khăn với quãng thời gian luyện tập khắc khổ.
Khi các học trò được nhận tấm huy chương bạc cùng lá cờ Tổ quốc từ từ kéo lên trong lễ trao thưởng, cô xúc động vô cùng - không phải vì chiến thắng, mà vì biết rằng những nỗ lực bền bỉ của mình đã thực sự kết trái.


Điểm tựa và khát vọng
Phía sau ánh hào quang của Nguyễn Thu Hà luôn là một gia đình vững chãi. Ngày còn nhỏ, bố mẹ là chỗ dựa, là nguồn động viên để cô bước vào con đường thể thao. Khi lập gia đình, chồng cô - huấn luyện viên thể dục dụng cụ Trương Minh Sang - là người thấu hiểu sâu sắc những vất vả của nghề. Anh sẵn sàng chia sẻ việc nhà, chăm sóc con để vợ toàn tâm cho công tác huấn luyện và thi đấu. Có lần, con trai bị sốt xuất huyết nhưng gia đình đã giấu cô để cô không bị phân tâm trước giải quan trọng.

Hà hiểu rõ, tuổi đời thi đấu của vận động viên thể dục nghệ thuật thường ngắn, nhưng chiều dài sự nghiệp lại phụ thuộc vào đam mê và khả năng duy trì chuyên môn. Vì thế, cô luôn tận tâm dẫn dắt thế hệ kế cận không cô về kỹ thuật, mà còn về tâm lý, bản lĩnh và niềm tự hào dân tộc.
Với cô, khát vọng lớn nhất không phải là đào tạo ra những vận động viên tài năng, mà là được thấy lá cờ đỏ sao vàng tung bay trên các đấu trường quốc tế, khẳng định vị thế của Thể thao Việt Nam trong kỷ nguyên mới. Và huấn luyện viên Nguyễn Thu Hà, bằng tất cả trải nghiệm, đam mê và tình yêu nghề, vẫn đang ngày ngày gieo những hạt mầm khát vọng ấy trên thảm tập, để mai này, những bông hoa rực rỡ nhất sẽ nở trên sàn diễn thế giới.