Vận động viên Trương Ngọc Bình 26 năm thắp lửa đam mê và ý chí

Có 26 năm gắn bó với thể thao người khuyết tật Việt Nam và Cầu lông không chỉ là môn thể thao yêu thích mà còn là bệ phóng, giúp vận động viên Trương Ngọc Bình vượt qua mặc cảm, tự ti để chinh phục đỉnh cao của thể thao cũng như tìm thấy ý nghĩa, niềm vui trong cuộc sống. 

anh-1-1754559883.jpg
Vận động viên Trương Ngọc Bình

Ngay từ nhỏ, dù khiếm khuyết về thể chất nhưng vận động viên Trương Ngọc Bình chưa bao giờ cho phép mình lùi bước. Anh nói: “Người bình thường làm được thì mình cũng làm được”. Câu nói ấy không chỉ là lời tự động viên mà còn là kim chỉ nam cho cả cuộc đời anh.

Anh đến với thể thao một cách tự nhiên, chỉ đơn giản là thấy mình chơi được môn gì thì cố gắng hết sức. Nhớ lại những ngày đầu tham gia môn Cầu lông và cơ duyên trở thành vận động viên người khuyết tật, anh Bình chia sẻ: “Ban đầu chơi thể thao, tôi chỉ đặt mục tiêu là tập luyện cho khỏe cũng như là được giao lưu với mọi người, thoát khỏi mặc cảm tự ti. Năm 1999, khi đang tham gia sinh hoạt câu lạc bộ cầu lông, tôi được thầy Tôn Thành Can (lúc đó là Phó Giám đốc Trung tâm Văn hóa và Thể thao quận Vò Gấp) biết đến. Thầy Can đã đến gặp gia đình xin cho tôi tham gia tập luyện đội tuyển và thi đấu tại Giải Thể thao Người khuyết tật toàn quốc lần thứ II, tổ chức tại Đà Nẵng”.

Lần đầu tham dự giải thể thao dành cho người khuyết tật toàn quốc, mặc dù, còn nhiều bỡ ngỡ nhưng anh Trương Ngọc Bình may mắn giành được tấm huy chương đồng nội dung đứng đánh. Có được thành tích ban đầu, Bình càng lúc càng nỗ lực hơn, ra sức rèn luyện mỗi ngày để không phụ lòng mong mỏi của các thầy cũng như gia đình. Năm 2003, tại Giải Thể thao người khuyết tật toàn quốc tổ chức tại Hà Nội, anh đã giành huy chương vàng với niềm hạnh phúc dâng trào.

anh-2-1-1754559952-1754571176.jpg
Vận động viên Trương Ngọc Bình (ngồi xe lăn bên phải)

Dấu ấn đối với sự nghiệp thể thao của vận động viên Trương Ngọc Bình là giành huy chương vàng và huy chương bạc tại Đại hội Thể thao Người khuyết tật Đông Nam Á lần thứ hai (ASEAN Para Games 2) năm 2003 diễn ra trên sân nhà Việt Nam; huy chương đồng Giải Cầu lông Người khuyết tật thế giới năm 2013 diễn ra tại Đức; huy chương bạc Giải Cầu lông Người khuyết tật Đông Nam Á năm 2017. Bên cạnh những thành công ở đấu trường quốc tế, anh còn là gương mặt quen thuộc trên bục cao nhất của các giải đấu quốc nội. Đặc biệt, khi chuyển sang thử sức với môn Bắn cung, anh tiếp tục gây ấn tượng mạnh với tấm huy chương bạc Giải Bắn cung thành phố Hồ Chí Minh, hệ phong trào. Những tấm huy chương ấy không chỉ là phần thưởng cho tài năng, mà còn là minh chứng rõ nét cho ý chí kiên cường và tinh thần chinh phục không ngừng nghỉ của anh.

Khoảnh khắc đáng nhớ nhất trong sự nghiệp của vận động viên Trương Ngọc Bình chính là tấm huy chương vàng tại ASEAN Para Games 2 mà Việt Nam đăng cai. Thi đấu trên sân nhà, cảm nhận được tình yêu và sự cổ vũ cuồng nhiệt của khán giả, anh đã bật khóc. Những giọt nước mắt vỡ òa không chỉ vì chiến thắng mà còn vì niềm tự hào dân tộc, vì màu cờ sắc áo thiêng liêng. Anh gọi đó là khoảnh khắc “đỉnh cao”, một cảm xúc mà có lẽ chỉ đến một vài lần trong đời. "Đi thi đấu giống như ra trận, chiến đấu và giành chiến thắng vậy. Không đơn thuần là thể thao", anh bồi hồi nhớ lại.

Những thành công đó không đến dễ dàng. Những năm đầu, cơ sở vật chất còn thiếu thốn, anh và đồng đội phải tập luyện trên những chiếc ghế, phải chống nạng gỗ để di chuyển. Anh đã không ít lần té ngã, đập đầu, chảy máu tay, da phồng rộp... Nhưng tinh thần của anh vẫn luôn kiên cường. Vận động viên Trương Ngọc Bình chia sẻ: “Thể thao đã cho tôi mục đích sống và niềm tin rằng, bản thân mình vẫn có thể làm được nhiều điều có ích”. Với tâm niệm, mình vẫn may mắn hơn nhiều người khuyết tật khác và chính điều đó đã thôi thúc anh cố gắng không ngừng.

anh-3-1-1754560064-1754571176.jpg
Anh Trương Ngọc Bình (chống nạng đứng giữa) và đồng đội tại giải Bắn cung ở Bà Rịa - Vũng Tàu

Khi đã gặt hái được nhiều thành công, anh Trương Ngọc Bình không dừng lại mà tiếp tục thử thách bản thân với vai trò mới đó là làm huấn luyện viên. Cơ duyên đến với môn Bắn cung vào năm 2020 đã mở ra một hướng đi mới. Anh mạnh dạn mở câu lạc bộ, tạo sân chơi không chỉ cho người khuyết tật mà còn cho cả người bình thường. Bằng tất cả nhiệt huyết và kinh nghiệm, anh đã truyền cảm hứng và ngọn lửa đam mê đến các thế hệ vận động viên trẻ. Anh muốn họ hiểu rằng, thể thao là một gia đình - nơi mọi người cùng chia sẻ, hỗ trợ và vượt qua khó khăn.

Anh chia sẻ: “Tôi biết vận động viên cần gì và thiếu gì, do đó khi thành lập câu lạc bộ, tôi luôn luôn cố gắng giúp đỡ những người mới đến”. Chính sự thấu hiểu đó đã khiến anh trở thành một người thầy tận tâm, một người anh cả đáng kính trong cộng đồng.

Đằng sau những thành công của Trương Ngọc Bình luôn có sự đồng hành, hỗ trợ của gia đình và sau này là người vợ - một vận động viên người khuyết tật - chính là chỗ dựa tinh thần lớn nhất. Người vợ không chỉ là bạn đời mà còn là hậu phương vững chắc, luôn thấu hiểu và ủng hộ anh theo đuổi đam mê. Tình yêu thương ấy không chỉ dừng lại trong gia đình nhỏ. Những người bạn cùng chơi cầu lông cũng coi anh như người thân, luôn tiếp thêm sức mạnh cho anh bằng những lời động viên chân thành. Những tình cảm vô giá đó đã tạo nên một hậu phương vững chắc, giúp anh vững vàng trên con đường đã chọn.

anh-4-1-1754560093-1754571176.jpg
Vận động viên Trương Ngọc Bình và vợ là vận động viên Hoàng Thị Hồng Ngọc

Với lòng biết ơn sâu sắc, Trương Ngọc Bình luôn tâm niệm phải làm điều gì đó để đáp lại tình yêu thương và sự giúp đỡ từ mọi người. Anh luôn hỗ trợ những những người có hoàn cảnh khó khăn bằng cách tặng lại dụng cụ tập luyện hoặc vợt cầu lông. Đây là cách anh lan tỏa ngọn lửa đam mê, tạo dựng một cộng đồng gắn kết và sẻ chia.

Nhân dịp kỷ niệm 30 năm thành lập Ủy ban Paralympic Việt Nam, anh Trương Ngọc Bình muốn gửi gắm một thông điệp đến tất cả những người khuyết tật đang và sẽ tham gia thể thao: "Thể thao không chỉ là một cuộc thi, mà còn là nhịp cầu để chúng ta kết nối với cuộc sống. Tôi mong rằng, mỗi người khuyết tật hãy xem đam mê là động lực, ý chí là sức mạnh để vượt qua mọi rào cản. Đừng bao giờ khuất phục trước số phận, hãy tự tin bước ra và khẳng định giá trị bản thân, bởi khi chúng ta cố gắng, chúng ta không chỉ chiến thắng chính mình mà còn trở thành nguồn cảm hứng cho cộng đồng". 

Vũ Hiền