Anh Châu Thành Toàn tham gia công tác tình nguyện từ khi còn là học sinh cấp 2 với mục tiêu đơn giản khi đó chỉ là để có điểm rèn luyện vào cấp 3. Nhưng từ những phong trào tình nguyện đó chính là điểm xuất phát để anh tiếp tục tham gia hoạt động ý nghĩa khác như "Mùa hè xanh". Từ những năm 2002 đến 2006, anh về những vùng quê xa xôi, hẻo lánh ở miền núi và chứng kiến nhiều hoàn cảnh khó khăn của bà con nơi đây. Thấy bà con đáng thương như vậy, anh tự nhủ rằng mình luôn cố gắng để tiếp tục con đường thiện nguyện.

Không chỉ giúp đỡ những người có hoàn cảnh khó khăn, anh Toàn còn tích cực hoạt động thiện nguyện cho các vận động viên người khuyết tật. Anh chia sẻ: “Vì sao mình tham gia thiện nguyện? Đơn giản là vì chữ thương mà thôi, để mang lại những điều đơn giản. Đến với thể thao, anh cũng như vậy với mong muốn mang lại niềm vui, tiếng cười. Đó chính là động lực để họ giành chiến thắng”.
Đối với các vận động viên có hoàn cảnh khó khăn, anh Toàn hỗ trợ tặng quà. Ở bất kỳ giải thể thao nào dành cho người khuyết tật, anh Toàn cũng hoạt động với tư cách là Trưởng tình nguyện viên tại địa điểm tổ chức. Anh hỗ trợ Ban Tổ chức tập huấn cho các tình nguyện viên. Từ năm 2004 đến nay, anh luôn hỗ trợ, quán xuyến và điều phối các tình nguyện viên tại các giải thể thao dành cho vận động viên khuyết tật.
Khi được hỏi về sự phối hợp giữa 2 hoạt động thiện nguyện và công việc, anh Toàn cho rằng: “Nếu muốn thì tìm cách, còn không muốn thì tìm lý do”. Cho đến nay, anh Châu Thành Toàn đã làm công tác điều dưỡng tại Trung tâm Y tế Quận 1 (TP.HCM) được 13 năm và công việc thiện nguyện đã 27 năm, nhưng chưa bao giờ anh than phiền rằng mình mệt, bởi vì anh có sự sắp xếp và cân đối giữa 2 công việc này.

Trong suốt 23 năm làm công tác tình nguyện cho các vận động viên khuyết tật Việt Nam, người khiến cho anh Toàn ấn tượng nhất là vận động viên Nguyễn Văn Chung (đội tuyển bơi Hà Nội), người bị mất 2 chân nhưng sống rất hiếu thảo với mẹ. Anh nói: “Mình và Chung chơi với nhau rất thân từ năm 2003 tới nay và xem nhau là người thân trong gia đình. Khi biết tới câu chuyện Chung gặp tai nạn nhưng vẫn cố gắng để vượt qua khó khăn. Sau đó, khi đã nhận được tấm huy chương của Para Games 2 được tổ chức ở Việt Nam, em đã dành hết cho tiền thưởng huy chương đó để xây nhà cho mẹ, tình cảm đó gây nhiều ấn tượng với mình”.
Trong cuộc trò chuyện với phóng viên, anh Toàn chia sẻ, bản thân mình không thích thể thao nhưng vì làm tình nguyện cho các bạn nên đã chọn môn Bơi để hướng dẫn các vận động viên. Anh nói: “Một người bình thường không biết bơi, nhưng cơ duyên đến khi một huấn luyện viên nói với mình rằng, ‘không biết bơi rồi, uống nước rồi làm sao?’ Từ đó mình đi học bơi. Mình bơi rất dở nhưng cũng đã hướng dẫn được 3 bạn, anh chỉ giúp những động tác cơ bản thôi. Nhưng điều đó cũng giúp các bạn đem về nhiều thành tích cho đội tuyển”.
Chia sẻ về thời gian hoạt động thiện nguyện, anh Toàn cũng cho biết: “Mình làm không hề có giới hạn. Nếu mà tới thời điểm này thì gọi là vô hạn rồi, không gì có thể cản được mình. Mình còn khỏe thì phải làm bởi tình thương, vì tình thương nó rộng lắm. Trong những hoạt động vui chơi, mình làm đủ các trò, luôn có những cái mới, vui vẻ mà mình muốn làm cho họ để họ có cảm giác như đang được ở nhà”.

Nhiều người coi anh là linh hồn của thể thao khuyết tật Việt Nam hoặc là người truyền lửa thể thao khuyết tật. Theo Châu Thành Toàn, đây chính là điều khiến anh luôn tự hào về những đóng góp mang tính cống hiến, sự thầm lặng trong hoạt động thiện nguyện khiến anh không màng đến những lợi ích.
Dù vậy, suốt 23 năm qua, Châu Thành Toàn cũng gặp phải những khó khăn khi hoạt động thiện nguyện cho các vận động viên khuyết tật. Ngoài vấn đề tài chính khi phải tự thân vận động tài trợ, vấn đề mà anh trăn trở suốt nhiều năm qua là không thể tìm ra được lớp vận động viên kế cận. Anh cho biết, lực lượng kế thừa để đầu tư cho một vận động viên cực kỳ khó khăn, một phần phải có năng khiếu và phần nữa là phải có duyên với nghiệp. Việc tìm ra một “Lê Văn Công thứ hai” thật sự rất khó.
Kể về sự ra đời của nhóm thiện nguyện SV07 được thành lập vào năm 2006, anh Châu Thành Toàn chia sẻ: “Từ những ngày đầu làm tình nguyện, mình đơn giản chỉ đi theo nhóm sinh viên nên vẫn chưa có tên. Vì thế, năm 2006 khi vừa đi thiện nguyện ở Kon Tum về, mình có ý tưởng lập ra nhóm sinh viên có tên là SV07. SV là viết tắt của từ ‘sinh viên’, vì vậy nhóm ra đời gồm những sinh viên năm đó nhưng mang tâm hồn của tuổi trẻ để lan tỏa và giúp đỡ cho tất cả mọi người. Những thành viên của SV07 không chỉ là sinh viên mà là tất cả các thành phần trong xã hội. Họ đến để hỗ trợ và giúp đỡ nhằm giúp SV07 lan tỏa đến tất cả mọi người”.

Anh Toàn rất tự hào và vinh dự khi được Tổ chức Kỷ lục Việt Nam trao Bằng xác lập Kỷ lục thiện nguyện Việt Nam vào năm 2020 với 22 năm liên tục làm thiện nguyện. Nếu tính đến nay, anh đã hoạt động thiện nguyện 27 năm liên tiếp. Ngoài ra, anh cũng được tặng 3 Bằng khen của Bộ trưởng Bộ Văn hóa, Thể thao và Du lịch vì những đóng góp to lớn với thể thao khuyết tật Việt Nam và chứng nhận cống hiến trong hoạt động thể thao người khuyết tật Việt Nam giai đoạn từ năm 2006 đến nay.
Tháng 9 này, kỷ niệm 30 năm ngày thành lập Ủy ban Paralympic Việt Nam, cũng là năm thứ 23 Châu Thành Toàn và cộng sự gắn bó với thể thao người khuyết tật. Dù không phải là dân chuyên về thể thao, nhưng anh vẫn luôn làm tất cả những điều tốt đẹp cho các vận động viên khuyết tật nói riêng và cả những người có hoàn cảnh khó khăn nói chung.
Những cống hiến thầm lặng của Châu Thành Toàn luôn được ghi nhận trong suốt nhiều năm qua nhưng với cá nhân anh, những nỗ lực trên sân thi đấu, trên đường đua của các vận động viên mới chính là món quà lớn nhất mà họ tặng cho anh trong suốt cuộc hành trình hoạt động thiện nguyện của mình.