
Trên sân băng giữa lòng Hà Nội, đều đặn hằng ngày, một bóng dáng nhỏ quen thuộc luôn đứng đó, lặng lẽ quan sát, uốn nắn, truyền dạy từng cú nhảy, từng vòng quay. Huấn luyện viên Chiêu Linh - “nick name” thân quen của cộng đồng Trượt băng Nghệ thuật Việt Nam - không còn là vận động viên tung hoành trên sàn đấu nhưng ngọn lửa trong cô chưa bao giờ tắt.
Từ một cô bé nhỏ nhắn, lần đầu tiên chạm vào mặt băng khi Hà Nội có sân trượt đầu tiên, Trần Khánh Linh đã không ngần ngại dấn thân vào một bộ môn còn quá mới mẻ ở Việt Nam. Không có huấn luyện viên quốc tế, không có điều kiện tập luyện đầy đủ, thậm chí, kinh phí cũng hoàn toàn tự túc, nhưng chẳng điều gì ngăn nổi niềm đam mê đang lớn dần trong trái tim tuổi trẻ.

Dừng lại sự nghiệp thi đấu khi mới 18 tuổi, Khánh Linh không chọn rời xa sân băng, mà quyết định ở lại với một vai trò mới, thầm lặng hơn, nhưng cũng đầy thử thách - huấn luyện viên.
Trong mỗi bài học, cô không chỉ hướng dẫn kỹ thuật mà còn truyền cho học trò sự kiên trì, sự dẻo dai và cả tình yêu dài lâu với bộ môn thể thao nhưng đầy tính nghệ thuật này. Đối với cô, những tấm huy chương chưa bao giờ là đích đến cuối cùng. Điều quan trọng hơn cả là khi các học trò rời sân băng mang theo sự tự tin, bản lĩnh và lòng kiên định để bước tiếp.

Trong ánh mắt học trò, huấn luyện viên Chiêu Linh là người thầy, người bạn và đôi khi là người đã giúp họ tìm lại chính mình sau mỗi cú ngã trên mặt băng. Đối với Linh, mỗi nụ cười, mỗi giọt mồ hôi của học viên là phần thưởng quý giá hơn bất cứ tấm huy chương nào từng lấp lánh dưới ánh đèn sàn đấu.
Câu chuyện về huấn luyện viên Chiêu Linh sẽ là một trong những lát cắt cảm xúc được kể lại trong chuỗi phóng sự “Những giấc mơ lấp lánh”, thuộc chiến dịch truyền thông tôn vinh những người hùng thầm lặng trong Thể thao Việt Nam, do nhóm sinh viên chuyên ngành Truyền thông Đa phương tiện - Đại học FPT Hà Nội thực hiện, với sự đồng hành của Cục Thể dục thể thao Việt Nam.
