Vực sâu và sự tái sinh từ tình yêu thương
Từng là một nữ Giám đốc thành công, cuộc đời chị Lương Thị Minh Nguyệt đột ngột rẽ sang một ngã khác sau tai nạn năm 42 tuổi. Chiếc xe lăn và nỗi tuyệt vọng đã có lúc kéo chị đến ý định từ bỏ cuộc sống. Nhưng chính trong những ngày đen tối nhất, ánh sáng đã xuất hiện từ nơi chị không ngờ tới đó là 2 người con nhỏ. Tình mẫu tử thiêng liêng đã thức tỉnh trong chị sức mạnh của một chiến binh. Vì các con, chị biết mình phải sống, phải chiến đấu. Chính 2 con đã khơi dậy trong chị tình yêu thương của người mẹ. Khơi dậy sức chiến đấu, tính ngoan cường của người phụ nữ Việt Nam.

Bằng ý chí phi thường đó, chị Minh Nguyệt đã vực dậy chính mình. Chị không chỉ tìm cách kiếm sống mà còn thành lập Hợp tác xã Sức Sống Xanh, tạo công ăn việc làm cho những người đồng cảnh. Chị đã trở thành ánh sáng dẫn lối, minh chứng sống cho việc con người có thể tái sinh từ đống tro tàn.
Thể thao là phục hồi, thể thao là hội nhập
Với khát khao cống hiến mãnh liệt hơn nữa, chị Minh Nguyệt đã đến với Trung tâm VDADC - nơi chị tìm thấy một sứ mệnh lớn lao hơn, đặc biệt là với thể thao người khuyết tật.
Khi được hỏi tại sao lại gắn bó với con đường này, chị Minh Nguyệt trả lời đầy tâm huyết: "Đối với một người khuyết tật như tôi, thì việc mà được gắn bó và phát triển thể thao dành cho người khuyết tật, đó là một vinh dự và đó cũng là một cơ hội".
Theo chị Minh Nguyệt, thể thao mang lại 2 giá trị cốt lõi. Thứ nhất, đó là phục hồi chức năng. Thứ hai và quan trọng hơn cả, đó là sự hội nhập. Thể thao cộng đồng mở ra cánh cửa để họ "được đi ra ngoài, được giao lưu, được tiếp cận đến với môi trường ở bên ngoài". Do thấu hiểu sâu sắc những rào cản ấy từ chính trải nghiệm của mình nên chị quyết tâm phải làm điều gì đó thật tốt cho phong trào.

Người thuyền trưởng “góp gió thành bão”
Xây dựng một phong trào thể thao cho người khuyết tật là một hành trình "cực kỳ khó khăn". Vượt qua rào cản về vật chất và sự tự ti, chị Minh Nguyệt và các cộng sự đã chọn cách tiếp cận bền bỉ là lấy mình làm gương và bắt đầu từ một cộng đồng nhỏ.
Trung tâm đã tận dụng nguồn lực tại chỗ là các học viên đang học nghề để xây dựng một đội ngũ nòng cốt. Hình ảnh các bạn hăng say tập luyện đã được lan tỏa mạnh mẽ qua mạng xã hội, trở thành nguồn cảm hứng sống động nhất, khơi dậy khát khao "muốn ra khỏi nhà" của biết bao người đồng cảnh. Từ 1 người, rồi 5 người, cộng đồng ấy giờ đây đã lên đến hơn 300 thành viên.
Minh chứng rõ nét nhất là câu chuyện của anh Huấn ở Quảng Ninh. Từ một người chỉ tập cho khỏe, anh đã đam mê tới mức tuần nào cũng đi xe 3 bánh lên Hà Nội để luyện tập. Giờ đây, anh không chỉ giành nhiều huy chương mà còn trở thành người dẫn dắt chuyên môn, truyền lửa cho những thành viên khác.

Mô hình toàn diện: “Học để chơi - chơi để sống”
Điều làm nên sự khác biệt và bền vững tại VDADC chính là mô hình hỗ trợ toàn diện. Chị Nguyệt thấu hiểu rằng, để theo đuổi đam mê, người khuyết tật cần nền tảng kinh tế. Vì vậy, Trung tâm đã xây dựng một triết lý độc đáo là kết hợp đào tạo nghề miễn phí song song với tập luyện thể thao miễn phí.
Chị Nguyệt chia sẻ: “Các bạn được học nghề để làm việc, kiếm tiền để tiếp tục chơi thể thao hoặc là chơi thể thao để đi học".
Mô hình này tạo ra một vòng tuần hoàn tích cực, giúp các vận động viên vừa có chuyên môn để tự chủ cuộc sống, vừa có điều kiện để theo đuổi đam mê một cách bền bỉ. Đó không chỉ là sự hỗ trợ, mà là sự trao quyền.
Mong nhận sự chung tay của toàn xã hội
Nhìn về tương lai, chị Minh Nguyệt trăn trở làm thế nào để thể thao người khuyết tật Việt Nam được phát triển hơn nữa. Ước mơ lớn nhất của chị là sự chung tay của toàn xã hội.
"Chúng tôi muốn kêu gọi tất cả cộng đồng, tất cả mọi người đều góp sức chung tay... Khi người khuyết tật tiếp cận được với thể thao, họ có thể khỏe mạnh lên, họ có thể vui tươi lên, cuộc sống của họ thay đổi và điều đó sẽ giảm gánh nặng cho gia đình và xã hội", chị Minh Nguyệt chia sẻ.
Đó là lời kêu gọi đầy tính nhân văn, hướng tới một xã hội hòa nhập, nơi không một ai bị bỏ lại phía sau.
Từ vực sâu của nghịch cảnh, chị Lương Thị Minh Nguyệt đã không chỉ tự mình vươn tới ánh sáng mà còn trở thành người thắp lửa, truyền đi hy vọng và niềm tin cho hàng trăm mảnh đời khác. Chị là minh chứng sống cho sức mạnh của ý chí, tình yêu thương và giá trị mà thể thao mang lại, không chỉ là huy chương, mà là sự hồi sinh của những tâm hồn.